Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  QUÝ NỮ SÁCH 


Phan_20

Tống Ý Mặc đang nói chuyện với Thái tử và Cảnh Thế Viêm thì thấy Tống Ý Châu và Tống Ý Bội đang đứng nói chuyện cách đó không xa có vẻ bất thường. Nàng liền mượn cớ đứng lên và đi tới chỗ Tống Ý Châu, “Thái tử còn chưa về, các chị sao lại vậy?” 

Tống Ý Châu thở dài, “Chị Ba cậu lại nổi tính trẻ con lên rồi. Qua một lát nữa sẽ hết thôi.” 

Hai người đang nói chuyện thì quản gia vào báo, “Thuận vương phi, Tam tiểu thư tự về phủ rồi ạ.” 

Tống Ý Châu giật nảy mình, “Nó ngồi kiệu ngay ngồi xe ngựa? Có đi cùng người nào không?” 

Bà quản gia trả lời, “Tam tiểu thư ngồi kiệu, hai nha hoàn cùng tới đây đi theo hai bên kiệu ạ. Nô tỳ thấy không thỏa đáng và định cho hai hộ vệ đi cùng nhưng Tam tiểu thư không cho.” 

Tống Ý Châu ôm trán nói với Tống Ý Mặc, “Cậu xem xem, nó cứ thế đấy.” 

Tống Ý Mặc cũng thở dài. Chị Ba này thật đúng là… 

Trong bữa tiệc này, Thái tử và Cảnh Thế Viêm mặc dù không nói nhiều lắm nhưng lại rất ăn ý. Thái tử cười nói, “Giờ là cuối năm, phủ Thái tử cũng bận rộn đủ chuyện nên không có thời gian mở tiệc đáp lễ. Vả lại, từ sau khi Thái tử phi qua đời, trong phủ không có nữ quyến đứng ra làm chủ nên cũng không tiện đãi tiệc. Sang năm tới bên ta nhất định sẽ mở tiệc đáp lễ, đến lúc đó mời Tam đệ qua phủ một chuyến nhé.” Thái tử nói xong liền cáo từ ra về. 

Cảnh Thế Viêm vội đứng dậy đưa tiễn. Đưa tới tận ngoài cửa phủ, khi đoàn kỵ mã của Thái tử đi rồi, hắn mới trở vào trong. 

Tống Ý Mặc nghĩ Tống Ý Bội một mình về phủ cũng không yên tâm nên vội vàng cáo từ. 

Khi trở về đến Hầu phủ, Tống Ý Mặc vừa mới xuống ngựa thì thấy Tống Ý Bội đang đứng trên bậc thềm nói chuyện với người nào đó, cách đó không xa có vài thị vệ đang canh giữ, mà đèn lồng của Hầu phủ Trấn Vũ cũng rất sáng, thì ra người đứng nói chuyện với Tống Ý Bội là Thái tử. 

Tống Ý Mặc rất bất ngờ. Nàng vội xuống ngựa và tiến đến hành lễ. 

Tống Ý Bội vừa thấy Tống Ý Mặc liền cười nói, “A Mặc, chị ngồi kiệu trở về, trên đường gặp được Thái tử điện hạ. Thái tử điện hạ nói trời tối, sợ không an toàn nên đã đưa chị về.” 

Thái tử vừa thấy Tống Ý Mặc cũng nói, “Tình hình trị an của kinh thành dù tốt nhưng Tam tiểu thư tự mình ngồi kiệu về phủ cũng không ổn.” 

Tống Ý Mạc vội nói lời cảm tạ. Nàng cười nói, “Trời lạnh thế này mà Thái tử lại không quản công đưa chị Ba tôi về, mời ngài vào uống chén trà nóng đã ạ!” 

La phu nhân ở bên trong phủ nghe nói Thái tử đưa Tống Ý Bội về thì cũng vội vàng đích thân ra đón. Vừa lúc nghe được Tống Ý Mặc nói chuyện, bà cũng lập tức chào hỏi rồi mời Thái tử vào phủ. 

Thái tử vốn muốn từ chối lại trông thấy Tống Ý Bội hai mắt sáng long lanh nhìn mình, trong lòng đột nhiên khẽ động. Đêm hôm khuy khoắt thế này, Thuận vương phi và Hầu phủ Trấn Vũ sao lại để mặc một mình Tống Ý Bội một mình ngồi kiệu về phủ? Đây rõ ràng là hành động thăm dò đây mà. Lại nói tiếp, Tống Ý Bội xuất thân quyền quý, tướng mạo xinh đẹp, cơ thể khỏe mạnh, chẳng phải đây chính là mẫu người mình muốn chọn làm thái tử phi sao? Vả lại, với tình hình hiện nay như thế, nếu mình cưới Tống Ý Bội thì sẽ liên kết với Hầu phủ Trấn Vũ, chị cả của Tống Ý Bội là Thuận vương phi và chị hai là thục phi cũng thành trợ lực của mình, mình cần gì phải cố kỵ Cảnh Thế Đan và Công chúa Trường Tín nữa? 

Đã có chủ ý như thế, Thái tử liền cười nói, “Thịnh tình không thể chối từ, ta cũng muốn vào xin một chén trà.” 

Tống Ý Mặc và La phu nhân chẳng qua chỉ nói mấy câu khách khí chứ không cho rằng Thái tử sẽ vào phủ. Vì vậy mà khi nghe hắn nói thế, cả hai đều không khỏi bất ngờ. Có điều trên mặt cũng không lộ ra điều gì, mọi người liền vội vàng mời Thái tử vào. 

Trái lại, sắc mặt của Tống Ý Bội lại hiện rõ sự vui mừng. Thỉnh thoảng nàng ta còn nhìn sang chỗ Thái tử. 

Tiếp xúc với ánh mắt của Tống Ý Bội, Thái tử càng thêm chắc chắn về nhận định của mình. Hắn chỉ ôn hòa cười một cái xem như đáp lại Tống Ý Bội. 

Trong lòng Tống Ý Bội lập tức rối bời. Nàng ta vội vã cúi đầu. 

Mọi người trong Hầu phủ Trấn Vũ nghe nói Thái tử đưa Tống Ý Bội hồi phủ thì không khỏi âm thầm sôi trào. Ai nấy đều lặng lẽ bàn tán, “Chẳng lẽ phủ chúng ta lại sắp có một vị thái tử phi?” 

Ôn thị ở trong phòng nghe được động tĩnh liền sai nha hoàn đi hỏi thăm. Được một lát thì nha hoàn về bẩm báo lại việc Thái tử đưa Tống Ý Bội về phủ. 

Ánh mắt của Ôn thị chợt lóe lên. Bà ta lập tức tính toán, nếu Thái tử cưới Tống Ý Bội thì Tống Ý Thiền ở trong cung có thể dựa vào Hoàng hậu nương nương, sẽ được Hoàng hậu nương nương bảo hộ. Giờ sắp cuối năm rồi, nếu có thể tiến cung chúc tết thì mình nhất định phải tìm cơ hội nói một câu với Tống Ý Thiền, để nó nghĩ cách tác động tới Hoàng hậu và thúc đẩy việc này. 

Trời dù sao cũng đã muộn, Thái tử uống trà xong nói được hai câu liền cáo từ. 

Tiễn Thái tử xong, Tống Ý Bội trở về phòng liền lôi gương ra soi. Thấy mặt mày đỏ bừng như hoa, tim nàng ta không khỏi đập loạn một hồi. Đúng vậy, nàng ta đã tự ngồi kiệu trở về nhưng cố ý kéo dài thời gian để chờ đụng phải đoàn ngựa xe của Thái tử. Quả nhiên khi gặp nàng, Thái tử liền đưa nàng về phủ. Qua sự việc vừa rồi, lần tới khi gặp lại Thái tử, nàng ta có thể lấy cớ lại gần nói lời cảm ơn và khơi mào câu chuyện. Vả lại, nhìn tình hình tối nay thì hình như Thái tử cũng có vẻ có hứng thú với nàng. 

Nếu mình trở thành Thái tử phi thì để xem chị cả còn dám dạy dỗ mình nữa không? 

Hôm sau, Cảnh Thế Đan liền biết chuyện Thái tử đến phủ Thuận vương dự tiệc và chuyện đưa Tống Ý Bội trở về Hầu phủ Trấn Vũ, trong lòng lập tức có chút nghi hoặc. Khi tiến cung gặp Khương quý phi, hắn liền hỏi, “Bệnh của Tống thục phi sao tự nhiên lại khỏi vậy?” 

Khương quý phi trả lời, “Là do Khang tiệp dư giúp cô ta.” 

Cảnh Thế Đan khó hiểu hỏi tiếp, “Khang tiệp dư chẳng phải là người của Hoàng hậu sao, sao lại giúp Tống thục phi?” 

Khương quý phi không muốn để Cảnh Thế Đan biết việc mình bị Ôn thị uy hiếp, bà ta chỉ trả lời qua loa, “Có lẽ Hoàng hậu không muốn Nhâm quý nhân được sủng ái quá mức nên thay đổi ý định, để Tống thục phi khỏi bệnh và tiếp tục tranh sủng.” 

Cảnh Thế Đan nghĩ nghĩ một chút cũng không hỏi nữa. Hắn chỉ nói, “Tống thục phi vừa khỏi bệnh, Thái tử liền tới phủ Thuận vương dự tiệc. Có lẽ bọn họ đã lén cấu kết với nhau cũng nên. Mẫu phi, mẫu phi hiện giờ đang lâm vào cảnh thân cô thế cô, mọi chuyện phải hết sức cẩn thận.” 

Khương quý phi cũng phiền lòng thở dài, “Nói thì nói thế nhưng hết thảy đều phải xem ý tứ của Hoàng thượng. Hoàng thượng muốn cất nhắc ai thì người đó liền đắc thế. Ta có cẩn thận cũng vô dụng.” 

Cảnh Thế Đan trầm mặc một lúc mới nói, “Một khi Thái tử được trọng dụng lần nữa thì địa vị sẽ vững vàng, chúng ta sẽ không có cơ hội.” 

Ở phía bên kia, Công chúa Trường Tín khi nghe được chuyện Thái tử đưa Tống Ý Bội hồi phủ thì không khỏi giận dữ, “Hay lắm, ngắm trúng Tống Ý Bội sao? Tưởng cưới được cô ta là địa vị sẽ được củng cố chắc?” 

Thân Đình nói, “Thái tử nếu quả thực cưới Tống Ý Bội thì địa vị đúng là được củng cố hơn. Tống Ý Bội có chị cả là Thuận vương phi, chị hai là thục phi, cậu em vợ lại là phó cục trưởng của xưởng dệt may. Thái tử một khi cưới Tống Ý Bội thì chưa nói tới chuyện Thuận vương sẽ đứng về phe Thái tử, ngay cả Thục phi cũng sẽ dựa vào Hoàng hậu và trở thành phe cánh của Hoàng hậu. Tống Ý Mặc dựa vào quan hệ ở xưởng dệt may sẽ giúp Thái tử xây dựng quan hệ với Hộ bộ và phủ Nội vụ, địa vị của Thái tử sao có thể không tốt được?” 

Công chúa Trường Tín cười lạnh, “Nó thực đã quên trước đây ta đối đãi với nó thế nào sao? Không có ta thì nó có ngày hôm nay sao?” 

Thân Đình thong thả nói, “Hiện giờ chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn Thế Đan, có điều Thế Đan lại không chịu cưới Hàm Thu nên cũng khó lo liệu.” 

Công chúa Trường Tín nghiến răng nói, “Đừng quên Hoàng thượng còn có Tứ hoàng tử Cảnh Thế Bình đó!” 

Thân Đình cả kinh, “Thế Bình được Hoàng hậu tự tay nuôi dưỡng và rất thân thiết với Thái tử, vả lại tuổi của Thế Bình còn nhỏ, chỉ sợ…” 

“Chính vì tuổi còn nhỏ nên mới dễ bắt chẹt. Vả lại, mặc dù được Hoàng hậu nuôi dưỡng nhưng một khi biết mẹ đẻ bị chính Hoàng hậu giết chết, nó còn có thể toàn tâm toàn ý với Hoàng hậu được sao, còn có thể coi Thái tử là anh em thân thiết được sao?” Công chúa Trường Tín hừ lạnh một tiếng lại nói tiếp, “Ta có thể trợ giúp một người lên làm thái tử thì cũng có thể nâng đỡ một người khác.” 

Thân Đình do dự một hồi mới nói, “Hay là chúng ta đừng lao tâm khổ tứ về việc này nữa, cứ an phận mà sống. Tương lai cho dù ai là Hoàng đế thì cũng đều phải gọi bà một tiếng cô cô, còn có thể bạc đãi bà sao?” 

Công chúa Trường Tín vừa nghe nói thế liền nói với vẻ rất không vừa lòng, “Sao giống nhau được? Người sống một đời khó có cơ hội được ngồi ở vị trí trên cao, sớm nắng chiều mưa, thế cục trái phải, sao có thể từ bỏ được?” 

Thân Đình nói, “Hoàng thượng vốn yêu thương đứa em gái là bà nên sẽ che chở cho bà, ta chỉ sợ tân đế tương lai kế vị chưa chắc đã đối xử với bà như Hoàng thượng. Một khi bọn họ tính toán lại nợ cũ, bà cứ tính toán thế thì sau này sẽ không tốt.” 

Công chúa Trường Tín cao giọng nói, “Cho nên chúng ta không để Hàm Thu lấy chồng vương gia nữa. Đứa con của Thạch tướng quân cũng được lắm. Có thông gia nắm binh mã đứng ra che chở, tương lai ai dám bất kính với chúng ta?” 

“Thạch Khang?” Thân Đình hồi tưởng lại bộ dáng của Thạch Khang, phảng phất nhớ tới Thạch Khang mày rậm mắt to, nói chuyện rõ ràng, trong lòng lập tức có ấn tượng rất tốt. Ông ta nói, “Miễn bàn tới những chuyện khác, Thạch Khang này thực ra rất xứng đôi với Thân Hàm Thu đấy.” 

Công chúa Trường Tín nhanh chóng quyết định, “Mấy ngày nữa chúng ta sẽ mở tiệc chiêu đãi cha con Thạch gia.” 

 

Chương 42 Khi nhận được thiệp mời của Công chúa Trường Tín, Thạch tướng quân có chút không hiểu liền gọi phụ tá trong phủ tới phân tích tình huống. 

Phụ tá trong phủ của Thạch tướng quân là đồng hương của Quý Bố, người này cũng rất có tài cán. Gã vừa nhìn liền nói luôn, “Tướng quân, đây là Công chúa điện hạ muốn lôi kéo ngài đó.” 

“Thân Đình đang tạm giữ chức ở bộ binh, xưa nay với ta cũng coi như hòa thuận, vậy mà Công chúa lại thiết yến, kỳ quái thật!” Thạch tướng quân nghĩ không ra lại nói,”Về chuyện Công chúa muốn lôi kéo ta thì lại càng kỳ quái. Công chúa điện hạ rất được Hoàng thượng tin tưởng, nếu không phải là thân nữ nhân thì chỉ sợ đã là quan lớn trong triều rồi, cần gì phải lôi kéo ta?” 

Phụ tá liền cùng Thạch tướng quân phân tích tình thế trong cung rồi cười nói, “Quan hệ giữa Công chúa Trường Tín và Thái tử có biến, Huệ vương điện hạ lại không nhân dịp này mà hạ cố nhận cho, vào lúc này, Công chúa chỉ sợ đang bất an nên mới muốn lôi kéo tướng quân, đó cũng là chuyện bình thường.” 

Thạch tướng quân vừa nghe xong liền bừng tỉnh đại ngộ, lại thấy trên thiệp có ghi mời mình và con trai tới dự tiệc, ông ta lập tức hiểu ra. Thạch tướng quân ha một tiếng rồi nói, “Hay là Công chúa điện hạ còn muốn liên thân? Thân Hàm Thu kia chưa nói tới chuyện được nuông chiều tùy tiện, trông cô ta còn có vẻ yếu đuối, chẳng phải đây là cuộc hôn nhân không lương xứng sao?” 

Phụ tá nghe Thạch tướng quân nói thế cũng không muốn liên thân. Gã nói với vẻ khó xử, “Tướng quân, Công chúa đãi tiệc không chừng chính là vì chuyện liên thân. Nếu ngài không đồng ý thì sẽ đắc tội với Công chúa đó.” 

Thạch tướng quân nhíu mày nói, “Con gái nhà ấy muốn gả cho Thái tử, Thái tử không cần, muốn gả cho Huệ vương, Huệ vương lại không hạ cố nhận cho, hiện tại lại muốn gả cho A Khang nhà ta, ta mà không đồng ý thì đương nhiên sẽ đem toàn bộ giận dữ trút lên đầu ta. Việc này cũng khó đây.” 

Phụ tá nghĩ ngợi một lúc mới nói, “Tướng quân, năm ngày nữa mới tới yến hội, vẫn còn thời gian chuẩn bị đấy ạ.” 

“Chuẩn bị cái gì?” Thạch tướng quân chau mày hỏi. 

Phụ tá cười nói, “Chuẩn bị hôn sự cho Tam công tử ạ.” 

Thạch tướng quân lập tức vỗ đùi cười nói, “Đúng vậy! Mau quyết định một vị hôn thê cho A Khang. Công chúa Trường Tín nghe được tin này tất nhiên sẽ không nhắc tới chuyện đó nữa.” 

Phụ tá còn bổ sung thêm một câu, “Đề phòng rủi ro, tốt nhất ngài nên cầu Hoàng thượng tứ hôn. Có Hoàng thượng là chỗ dựa rồi, Công chúa Trường Tín cũng không thể phản đối.” 

Thạch tướng quân gật đầu rồi vội đi tìm Văn phu nhân để bàn bạc. 

Muộn một chút, Văn phu nhân liền đích thân tới phủ Trần thị trung để gặp Khuông phu nhân, muốn nhận Trần Song Ngọc làm con dâu. 

Trước đây Khuông phu nhân vẫn một lòng muốn gả Trần Song Ngọc cho Tống Ý Mặc, nhưng thấy Hầu phủ Trấn Vũ đầu tiên là đem gả Tống Ý Châu cho Thuận vương, tiếp theo là Tống Ý Thiền tiến cung làm thục phi, rồi hiện tại lại nghe đồn nửa đêm Thái tử hộ tống Tống Ý Bội hồi phủ, mọi người không ngớt đoán rằng Hầu phủ Trấn Vũ lại sắp có một vị thái tử phi, vả lại Tống Ý Mặc hiện nay đang được trọng dụng, với đủ mọi loại chuyện như thế, con gái mình có lẽ không trèo cao với Tống Ý Mặc được. Hơn nữa, chuyện này vẫn là ý muốn từ một bên phía mình chứ Hầu phủ Trấn Vũ cũng chưa từng thể hiện một chút ý tứ nào. 

Khuông phu nhân nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy cửa hôn nhân với phủ tướng quân cũng không tồi, có điều thời gian quá mức gấp gáp, vả lại, cứ như vậy mà xác định hôn sự với phủ tương quân, nếu ầm ĩ lên thì chỉ sợ đắc tội với Công chúa Trường Tín. 

Văn phu nhân thấy Khuông phu nhân do dự liền nói, “Tôi cũng biết mạo muội tới cửa nói về chuyện này là có chút ép buộc. Nhưng so với mấy vị tiểu thư ở các phủ, tôi thực sự thích Song Ngọc nhà phu nhân. Như vậy đi, phu nhân cứ bàn bạc với Trần thị trung, nếu cảm thấy được thì cho người báo tin cho tôi, còn nếu cảm thấy không tốt thì cứ coi như tôi chưa nói gì, mọi chuyện lại như bình thường.” 

Khuông phu nhân gật đầu. Tiễn Văn phu nhân xong, bà liền đem chuyện này nói cho Trần thị trung biết. Khuông phu nhân thở dài, “Vốn đây quả thật là một mối hôn sự tốt, nhưng chuyện hôn nhân mà làm vội vàng thế này thì quá ấm ức cho Song Ngọc nhà chúng ta.” 

Trần thị trung gõ gõ tay lên bàn. Gõ được một hồi ông mới lên tiếng, “Trước đây tôi đã chuẩn bị gả Song Ngọc cho tiểu Hầu gia, nhưng nhìn tình hình hiện nay thì hôn sự của tiểu Hầu gia chỉ sợ sẽ không thể định đoạt sớm được. Muốn hứa hôn cũng phải đợi tình thế sáng tỏ, đại cục ổn định mới có thể nói tiếp. Mặt khác, tiểu Hầu gia tuổi tuy nhỏ nhưng tâm tư khó dò, Song Ngọc chưa chắc đã có thể sánh bước cùng cậu ta. Thôi được rồi, ngày mai bà cho người tới báo cho phủ họ Thạch biết, bảo người ta phái bà mối chính thức tới cửa cầu thân đi.” 

Trần Song Ngọc thật ra đã nghe nói tới việc Văn phu nhân đột nhiên tới thăm nhưng không biết đối phương tới để cầu hôn. Đợi đến lúc bà mối của phủ họ Thạch tới cửa, nàng ta mới biết chuyện này. Trong lòng như trời long đất lở, nàng ta vội tìm Khuông phu nhân mà khóc ròng, “Mẹ, con không lấy chồng đâu!” 

Khuông phu nhân biết tâm sự của Trần Song Ngọc liền kéo nàng lại mà nói, “Mẹ biết trong lòng con chỉ có tiểu Hầu gia, nhưng Hầu phủ Trấn Vũ chưa bao giờ tỏ ra ý tứ gì về việc này, có lẽ họ sẽ không kết thân với chúng ta, con có muốn cũng vô dụng. Vả lại Thạch Khang cũng không tồi, con…” 

Trần Song Ngọc tránh bàn tay đang kéo của Khuông phu nhân rồi dậm chân nói, “Dù sao con cũng không lấy chồng đâu!” 

“Con nghe mẹ nói đã!” Khuông phu nhân lại kéo Trần Song Ngọc nhưng không túm được nàng. 

Trần Song Ngọc lui ra phía sau vài bước rồi gào lên, “Mẹ biết rõ lòng con lại còn cố ý hứa gả con cho người khác. Mẹ nhẫn tâm sao?” 

Khuông phu nhân thở dài, “Con có ý nhưng người ta không có lòng thì biết phải làm sao?” 

Trần Song Ngọc không nói nữa mà quay người chạy đi. 

Khuông phu nhân cười khổ một tiếng rồi gọi người vào, “Ngươi phải trông nom Tam tiểu thư cẩn thận, không được để xảy ra sơ xuất gì biết chưa?” 

Khi nghe được tin Thạch tướng quân và Văn phu nhân quyết định cưới Trần Song Ngọc cho mình, Thạch Khang sau khi hoảng hốt lại mừng thầm. Trần Song Ngọc dáng vẻ xinh đẹp, tính tình lại hoạt bát, nếu có thể cưới nàng ấy làm vợ thì thật ra cũng không tồi. 

Thạch Khang vô cùng nóng lòng muốn chia sẻ tin tức này với người khác. Hắn không chút nghĩ ngợi chạy đi tìm Tống Ý Mặc. 

“Tiểu Hầu gia, Thạch tam công tử tới ạ!” Quản gia vào báo với Tống Ý Mặc xong lại nói, “Nghe nói Thạch gia đã phái bà mối đến Trần gia nghị thân, xem ra Thạch tam công tử sắp có chuyện vui rồi.” 

Tống Ý Mặc cũng nghe được tin này. Nàng liền nói, “Trước đây một tiếng gió cũng không có, sao giờ đột nhiên lại nghị thân. Kỳ lạ thật!” Nói xong nàng mới bảo quản gia mời Thạch Khang vào. 

Thạch Khang vào Hầu phủ, mới đi tới ngoài cửa phòng khách thì gặp Tống Ý Mặc ra đón. Hắn liền chụp bả vai nàng mà nói, “Hôm nay cao hứng, ta mời cậu ra ngoài uống rượu nhé!” 

Tống Ý Mặc cười nói, “Trời cũng không còn sớm. Nếu tôi ra ngoài thì mẹ tôi sẽ la rầy một trận, cũng không dám đi. Anh muốn uống rượu thì để tôi sai người mang rượu lên, chúng ta uống ngay tại đây cũng được.” Nàng vừa nói chuyện vừa dẫn Thạch Khang vào. 

Thạch Khang nói, “Mẹ cậu cũng quản chặt quá. Công tử nhà ai chẳng ba ngày hai lần đi ra ngoài uống rượu một chút, ngày nào cũng bắt cậu ở trong phủ, không sợ biến cậu thành bà má à?” 

Đợi người bưng trà lên xong, Tống Ý Mặc quả nhiên sai người đi hâm rượu. Nàng cười nói, “Hôm nay anh có chuyện gì vui thế?” 

Thạch Khang đắc ý xoa xoa hay tay nhưng lại có chút ngượng ngùng. Hắn liếc mắt nhìn Tống Ý Mặc một cái, “Ta sắp đính hôn rồi.” 

Tống Ý Mặc giả vờ giật mình hỏi, “Là tiểu thư nhà nào vậy?” 

“Lại nói, cậu cũng quen đấy.” Thạch Khang cười nói, “Chính là Trần Song Ngọc, con gái của Trần thị trung.” 

Tống Ý Mặc lập tức vỗ tay nói, “Cô ấy rất được, tướng mạo và tính tình đều tốt.” 

Thạch Khang lại liếc Tống Ý Mặc rồi nói,”Cậu không để ý chứ?” 

“Tôi để ý cái gì?” Tống Ý Mặc giả ngu hỏi. 

Thạch Khang liền nói thẳng, “Trần thị trung và phủ nhà cậu từ trước đến nay luôn thân thiết, bên ngoài cũng có tin đồn nói cậu và Trần Song Ngọc là thanh mai trúc mã…” 

Tống Ý Mặc lập tức ngắt lời Thạch Khang, “Nếu đúng là sự thật thì sao Trần gia lại vui vẻ bằng lòng gả Song Ngọc cho anh?” 

Thạch Khang bỗng chốc cảm thấy thoải mái trong lòng. Hắn cười nói, “Ta cũng nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn khó tránh có chút nghi ngờ. Giờ nghe cậu nói thế là ta an tâm rồi.” 

Đợi tiễn Thạch Khang xong, quản gia lại tiến vào bẩm báo, “Trần tam tiểu thư đã tới đây gặp phu nhân, giờ nói muốn gặp tiểu Hầu gia ạ.” 

Tống Ý Mặc ngẩn ra nhưng lập tức hiểu ý. Trần Song Ngọc đã tới đây, La phu nhân biết rõ nàng ấy sắp đính hôn với Thạch Khang nhưng vẫn sai quản gia tới đây thông báo, rõ ràng là muốn chính mình nhân cơ hội này cắt đứt tâm tư của Trần Song Ngọc để sau này đỡ phiền toái. Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “Mời Trần tam tiểu thư lại đây!” 

Quản gia lên tiếng trả lời rồi lui ra. 

Hai mắt Trần Song Ngọc hơi sưng đỏ. Vừa thấy Tống Ý Mặc, nàng ta liền nức nở nói, “Anh Ý Mặc, cha mẹ tôi muốn gả tôi cho Thạch Khang đó.” 

Cơ thể của Trần Song Ngọc lúc này đã trổ mã, đã ra dáng một cô gái yểu điệu. Nàng ta lại đang khóc như hoa lê dưới mưa khiến người ta hết sức thương tiếc. Tống Ý Mặc thấy vậy đành phải rút khăn tay đưa cho nàng ấy lau nước mắt rồi nhẹ giọng an ủi, “Đừng khóc, cứ từ từ nói đã!” 

Trần Song Ngọc cắn răng một cái rồi bất chấp tất cả mà nói nhanh, “Anh Ý Mặc, anh cũng cho người tới cửa cầu hôn đi. Cha mẹ tôi luôn thích anh, chỉ cần anh phái người tới cửa cầu hôn thì bọn họ chắc chắn sẽ từ chối Thạch gia và đồng ý anh thôi.” 

Tống Ý Mặc lập tức cảm thấy tê tái. Đáng tiếc mình không phải nam nhi thật sự nhỉ! Tống Ý Mặc khóc thầm trong lòng. Nàng suy nghĩ một lúc lâu cũng không tìm ra cách nào có thể cắt đứt ý niệm của Trần Song Ngọc mà không gây tổn thương cho nàng ấy. 

Trần Song Ngọc nói ra những lời này đã là đập nồi dìm thuyền. Mắt thấy Tống Ý Mặc không trả lời, trong lòng cảm thấy thất vọng nhưng rốt cuộc vẫn chưa từ bỏ ý định, lúc đứng lên, nàng ta giả vờ vấp chân ngã về phía trước. 

Tống Ý Mặc đang suy nghĩ tìm biện pháp thì thấy Trần Song Ngọc sắp sửa té ngã. Nàng không chút nghĩ ngợi liền bước một bước dài lên phía trước đỡ Trần Song Ngọc. 

Trần Song Ngọc lập tức áp sát cả người vào người Tống Ý Mặc, đầu phủ phục trên ngực nàng. Nàng ấy buồn bã hỏi, “Anh Ý Mặc, anh không thích tôi chút nào sao?” 

Tống Ý Mặc bị thân hình ôn ngọc nhuyễn hương nép vào ngực cũng cả kinh không nói thành lời, chỉ cố gắng căng ngực ra để Trần Song Ngọc không chạm được vào chỗ mềm mại của mình. Nàng muốn đẩy Trần Song Ngọc ra nhưng không ngờ nàng ta đã hạ quyết tâm ôm lấy cổ nàng mà đeo mãi không buông. Trần Song Ngọc nước mắt lưng tròng hỏi, “Tôi đáng ghét như vậy sao?” 

Cứu mạng với! Tống Ý Mặc thầm hét lên trong lòng nhưng miệng lại nói, “Cô buông ra đã, trước hết cứ buông ra đã rồi nói!” 

Đã thế này còn buông ra thì làm sao thành công được? Trần Song Ngọc khóc ròng , “Trừ anh ra tôi sẽ không lấy ai làm chồng hết.” 

“Song Ngọc, trong lòng tôi đã có người khác, thật sự không thể cưới cô được.” Tống Ý Mặc quyết tâm nói ra những lời tàn nhẫn. 

“Anh đừng nói dối tôi. Những năm gần đây, ngoại trừ thân thiết một chút với tôi ra anh có gần gũi với cô gái nào khác đâu?” Trần Song Ngọc vẫn không chịu buông Tống Ý Mặc ra mà chỉ nói, “Dù sao tôi cũng không lấy người khác làm chồng, cha mẹ tôi nếu muốn ép tôi, tôi sẽ chết cho họ xem.” 

Tống Ý Mặc biến sắc. Nàng biết hiện giờ nếu không giải quyết chuyện này thì sau này chắc chắn sẽ vô cùng phiền toái. Trong lòng đã quyết, nàng hung hăng đẩy Trần Song Ngọc ra rồi lùi lại phía sau vài bước mới nói, “Nói thật với cô, tôi không thích con gái mà chỉ thích con trai thôi.” 

“Tôi không tin!” Trần Song Ngọc không dám tin nhìn Tống Ý Mặc. 

Tống Ý Mặc cười khổ một tiếng rồi nói, “Là thật đó. Bằng không tôi đã sớm cầu hôn cô rồi.” 

Trần Song Ngọc thấy dáng vẻ của Tống Ý Mặc thì vừa kinh hãi vừa tin vài phần. Nàng ta cắn răng hỏi, “Anh thích người nào? Thạch Khang sao? Tôi thấy anh và anh ta rất hay lui tới với nhau.” 

Khụ, hãm hại ai cũngkhông thể hãm hại Thạch Khang được! Tống Ý Mặc lắc đầu nói, “Không phải anh ta!” 

Trần Song Ngọc bỗng chốc nhớ tới lời đồn mình từng nghe được. Nàng ta bật thốt lên hỏi, “Là Huệ vương điện hạ sao?” 

Chương 43 Trong lòng Tống Ý Mặc xoay chuyển một vòng. Nàng nhanh chóng cân nhắc rồi cuối cùng gật đầu nói, “Chính là ngài ấy. Song Ngọc, cô có thể giúp tôi giữ kín bí mật này được không?” 

Trần Song Ngọc chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút, không ngờ Tống Ý Mặc lại thừa nhận. Nàng ấy quên cả rơi lệ mà chỉ ngơ ngác nhìn Tống Ý Mặc, tư vị trong lòng thật khó tả nổi. 

Tống Ý Mặc thở dài, “Song Ngọc, việc này thực sự quá khó để nói ra. Vả lại, tuổi tôi còn nhỏ, nếu bị mọi người biết được thì hậu quả thiết nghĩ không thể chịu nổi.” 

Trần Song Ngọc lấy lại tinh thần rồi gấp giọng nói, “Biết đâu là hiểu lầm thì sao? Anh cũng nói tuổi mình còn nhỏ mà, có lẽ chỉ là tò mò chứ không phải thực sự thích nam sắc đâu? Anh thử một lần cùng…” 

Tống Ý Mặc vội ngắt lời Trần Song Ngọc, “Song Ngọc, chuyện như vậy tôi không tính sai đâu.” Nàng nói xong lại hướng ánh mắt như khẩn cầu về phía Trần Song Ngọc. 

Trần Song Ngọc lại ngẩn ngơ một hồi. Lúc sau nàng ấy mới nói, “Được, tôi giúp anh giữ bí mật này. Nhưng Hầu phủ Trấn Vũ chỉ có một nam đinh, anh như vậy thì tương lai Hầu phủ sẽ không có người kế thừa, vậy phải làm sao? Vả lại, phu nhân cũng nhất định không để anh như vậy đâu. Nói không chừng lúc đấy còn bắt anh cưới vợ ấy. Đằng nào cũng vậy, không bằng anh tới nhà tôi cầu hôn đi.” Trần Song Ngọc vẫn còn có ý muốn khuyên bảo Tống Ý Mặc. 

Tống Ý Mặc lắc đầu cười khổ, “Tôi sao có thể hại cô được? Thạch Khang tính tình ngay thẳng, tướng mạo gia thế cũng không tồi, điều quan trọng nhất là anh ấy thích cô. Cô nghĩ lại đi, đừng vì tôi mà bỏ qua hạnh phúc cả đời mình như vậy.” 

Nước mắt của Trần Song Ngọc lại lã chã rơi xuống. Nàng ấy thấp giọng nói, “Anh Ý Mặc, tôi…” 

Tống Ý Mặc tiến lên phía trước kéo tay Trần Song Ngọc. Nàng nhẹ nhàng nói, “Sau này cô sẽ hiểu nỗi khổ tâm của tôi và sẽ cười khi nhớ tới chuyện hôm nay thôi.” 

Trần Song Ngọc ngẩng đầu nhìn Tống Ý Mặc. Nàng ấy rưng rưng nói, “Được, tôi sẽ lấy Thạch Khang.” 

Tiễn Trần Song Ngọc xong, Tống Ý Mặc có chút sức cùng lực kiệt. Nàng vào phòng gọi Họa Mi, “Ngâm chân thôi!” 

Họa Mi vội đi chuẩn bị nước rửa chân và thuốc mỡ. Thoa thuốc mỡ cho Tống Ý Mặc xong, khi đang cầm chân nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng, Họa Mi đỏ mặt nghĩ: Chân của tiểu Hầu gia quả thực càng ngày càng trắng nõn, không nhìn mặt chỉ cần xem chân cũng thấy mê muội rồi. 

Khi Thanh Mai vào phòng thì bắt gặp thần thái có vẻ khác thường của Họa Mi. Đợi nàng ta lui ra, nàng ấy liền nói với Tống Ý Mặc, “Họa Mi cũng lớn rồi, chỉ sợ nó nảy sinh tâm tư vớ vẩn. Tiểu Hầu gia có muốn đổi nó không?” 

Tống Ý Mặc ưỡn ngực ra phía trước. Cảm thấy trước ngực nặng nề, nàng lắc đầu, “Tạm thời không cần đổi. Nó đã hầu hạ ta từ nhỏ, cũng quen với ta rồi, cho dù ta có biến đổi gì nó cũng nhất thời không nghĩ tới hướng kia. Nếu đổi người khác thì biết đâu lại dễ dàng nhìn ra vấn đề của ta cũng nên.” 

Thanh Mai gật đầu rồi bỏ qua việc này. Nàng ấy lại nhỏ giọng hỏi chuyện Trần Song Ngọc tới chơi. 


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .